[TF Gia tộc - Chu Tô] Chồng tôi là vị thần của địa ngục / Chương 10: Làm sao để giữ em bên cạnh?
[TF Gia tộc - Chu Tô] Chồng tôi là vị thần của địa ngục
  • Lại một ngày đẹp trời...à trời Địa phủ không đẹp lắm. Tô Tân Hạo cứ tìm gặp Tử Tuyết rồi nói chuyện gì đó mà không cho Chu Chí Hâm biết khiến hắn bực bội. Hắn quyết định đi theo nghe lén, nhưng Tô Tân Hạo sớm nhìn thấu được suy nghĩ của hắn liền chặn đứng.
  • "Ngài đừng có mà theo, đây là chuyện đại sự."
  • "Đại sự?"
  • "Vâng, ngài nên cho em một chút riêng tư."
  • "Được rồi..."
  • Chu Chí Hâm chán nản quay về. Hắn mặc dù bắt cậu về đây, nhưng vẫn phải chiều theo ý của bé người yêu. Nếu không Tô Tân Hạo sẽ dỗi và không cho hắn ôm ngủ nữa.
  • Một hôm hắn ngồi xử lí công vụ ở sảnh, Tô Tân Hạo vẫn tìm đến Tử Tuyết chơi như mọi ngày. Chu Chí Hâm thấy quen rồi nên cũng không đề phòng gì cô ta, ngược lại còn nhờ cô ta chăm sóc Tô Tân Hạo giúp hắn.
  • "Theo cuốn sổ ghi chép, cuộc đời ông..."
  • Chu Chí Hâm lên tiếng phán xét kiếp tiếp theo của một người, theo cuốn sổ ghi chép đầy đủ về cuộc đời kiếp này của họ mà phán định kiếp sau sẽ đầu thai thành con người hay không. Riêng khoản này thì phải công bằng liêm minh, hắn không thể nhân nhượng cho bất cứ ai có tội cả.
  • Vừa phán xét xong, tên quỷ hầu hớt ha hớt hải chạy vào, đưa cho hắn một bức sớ. Là từ cha của hắn.
  • Nội dung tờ sớ là nói về Tô Tân Hạo. Cậu là người thường, chết đi thì linh hồn về cõi Địa phủ chờ xét xử. Nhưng hắn cứ giữ mãi cậu bên mình, không cho đi đầu thai. Chỉ cần qua đủ một lục thập hoa giáp mà cậu vẫn chưa đầu thai thì linh hồn cậu sẽ tan biến thành hư vô, mãi mãi không được đầu thai chuyển kiếp.
  • "Ông giỏi lắm, ông là nhất!"
  • Chu Chí Hâm chửi thầm cha hắn trong lòng. Chỉ vì muốn chia cắt cậu và hắn mà lão cũng có thể đem chuyện này ra đe dọa. Chu Chí Hâm thật sự không muốn.
  • "Thưa ngài, vậy bây giờ làm như lần trước?"
  • Đầu trâu mặt ngựa bắt đầu lên tiếng
  • "Khó khăn lắm ta mới tìm ra em ấy, chỉ vì lão ta cứ thích chĩa mũi vào. Lần này ta xem ai lì hơn ai."
  • "Như thế sẽ không tốt cho khí huyết sau này của cậu ấy. Ngài làm vậy có nên hay không?"
  • "Đã 400 năm rồi, ta mới có thể tìm lại em ấy để đưa về đây. Ngươi nhìn thế cũng biết vì sao ta lại hấp tấp bắt về rồi."
  • Chu Chí Hâm sầu não, lấy tay vò mái tóc rối của mình.
  • "Vậy ý ngài là?"
  • "Ta muốn xem thái độ của phụ vương."
  • "Thần đã rõ."
  • Dứt lời, đầu trâu mặt ngựa lui xuống, để hắn ngồi một mình suy nghĩ ở sảnh.
  • Hắn chắc chắn không buông tay.
  • ...
  • Tô Tân Hạo tung tăng đi từ chỗ Tử Tuyết quay về, phát hiện hắn đang ở cửa sổ của phòng mà hút thuốc. Làn khói trắng đó cậu vô tình hít vào mà ho sặc sụa.
  • "A...tôi xin lỗi, không nghĩ em sẽ về giờ này."
  • Hắn vội vàng dụi điếu thuốc, chạy đến vuốt lưng cậu. Tô Tân Hạo vừa ho vừa chất vấn hắn.
  • "Ngài nói gì? Mọi ngày em về giờ này mà, ngài hút quá quên cả thời gian à?"
  • Tô Tân Hạo gạt tay hắn ra, đi lại cửa sổ mới phát hiện rất nhiều tàn thuốc ở đấy. Rõ ràng là hắn hút rất nhiều.
  • "Đấy, ngài hút nhiều như thế, quên cả thời gian rồi?"
  • "Tôi xin lỗi, có một số chuyện làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều, em thông cảm."
  • "Có chuyện gì thì phải nói, ngài đừng giữ trong lòng một mình nhé?"
  • Tô Tân Hạo nâng gương mặt đang cúi gằm trước mắt mình lên, nhìn vào mắt hắn yêu chiều. Chu Chí Hâm cũng mỉm cười, hôn lên đôi môi nhỏ kia.
  • "Tôi biết rồi."
  • "Em nghĩ tôi có thể nói ra sao? Làm sao đây?"
  • —------
  • Tô Tân Hạo lại đi chơi, hắn lại xử lí công vụ như thường ngày. Hôm nay có phiên xử mà hắn rất đau đầu. Tên ma cứ đòi cho hắn xuống địa ngục, trong khi bản thân lại làm điều tốt, đáng ra nên được đầu thai sang kiếp sống tốt hơn.
  • "Sao ngươi cứ đòi xuống địa ngục vậy? Lần đầu ta thấy đó."
  • "Ngài chấp thuận theo ý ta được không, làm ơn..."
  • "Ta nói không là không, mau sang chỗ Mạnh Bà rồi đi đầu thai!"
  • "Không..."
  • Chu Chí Hâm điên tiết đập bàn. Gương mặt hắn đen như đít nồi. Hắn không thể nào mà xử theo tên kia được, như thế sẽ phạm luật luân hồi.
  • "Bây giờ có đi hay không? Còn rất nhiều người chờ ngươi phía sau kia lìa!"
  • Cả sảnh đang căng thẳng, Tô Tân Hạo chạy lon ta lon ton vào.
  • "Ngài ơi, em về rồi nè~"
  • "Ơi, bé cưng đói chưa?"
  • Trở mặt 180 độ, hắn dùng chất giọng ôn nhu để đáp lại bé người yêu một cách sủng nịnh.
  • "Em chưa ạ. Nãy em ở chỗ Mạnh Bà, cô ấy bảo em giống với một người từng xuất hiện mấy trăm năm trước. Vậy đó là kiếp trước của em hả ngài?"
  • "À...à đúng rồi."
  • "Con nhỏ lanh chanh, đã bảo đừng kể với Tô Tân Hạo, vậy mà cũng làm lộ chuyện."
  • Mạnh Bà chính là em họ của hắn. Cô cũng hiếu thảo, phụ giúp Mẫu nương và Chu Chí Hâm cai quản Địa phủ này.
  • "Cô ấy bảo kiếp trước em cũng ở lại Địa Phủ như này nè, với..."
  • "Tô Tân Hạo, em chưa đói về phòng trước đi. Tôi xử lí xong sẽ tìm đến em."
  • "Thế em sang chỗ Tử Tuyết..."
  • "Ừ, đi đi."
  • "Ủa sao nay ngài ấy lạ vậy ta? Bình thường còn ôm mình ngồi xử lí công vụ mà? Đuổi mình á hả?"
  • Lủi thủi ra khỏi sảnh, cậu chạy đến chỗ Tử Tuyết xem tình hình. Chả là cậu đang có một ý định tày trời, nhưng phải có sự giúp sức của Tử Tuyết.
  • "Tử Tuyết, tôi tới rồi đây."
  • "..."
  • "Tử Tuyết?"
  • "..."
  • Tô Tân Hạo tìm khắp phòng cô nhưng không thấy, chỉ tìm thấy một bức thư.
  • "Tô Tân Hạo, cứ mỗi ngày rằm mỗi tháng, Diêm Vương sẽ đi tuần tra các khu vực nhà giam, công việc đó sẽ diễn ra trong vòng ba ngày. Cậu xem thời thế mà hành động, ta xin lỗi vì không giúp cậu được đến cuối cùng. Giờ ta chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, mong cậu bảo trọng. Hãy cầm theo chiếc lông phượng hoàng này, nó là của ta, nó sẽ soi đường dẫn lối cho cậu..._Tử Tuyết_"
  • Tử Tuyết quay về nhà. Tô Tân Hạo đang có ý định muốn bỏ trốn khỏi Địa phủ. Cậu thật sự muốn đi, cậu muốn Tử Tuyết đưa theo cả cậu. Vì sao cô đi lại không dẫn cậu theo?"
  • Vò nát bức thư rồi vức vào sọt rác bên cạnh, Tô Tân Hạo lầm lầm quay về phòng, nằm trùm kín chăn từ đầu tới chân. Sầu não dâng cao, cậu giờ chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
  • ...
  • Lúc này Chu Chí Hâm đã xử lí xong công vụ, hắn đang trên đường đến phòng Tử Tuyết. Vừa đi vừa suy nghĩ xem giấu được cậu bao lâu...
  • Mở cửa phòng ra, căn phòng trống huơ. Hắn lại giường sờ thử, không có mùi của Tử Tuyết, chỉ có mùi của Tô Tân Hạo đọng lại. Hắn nhìn xung quanh phòng, chợt thấy chiếc thùng rác trống không với mỗi một tờ giấy trắng bị vò ở trong, hắn nhặt lên, mở ra.
  • Hắn đọc từng câu từng chữ của Tử Tuyết để lại cho Tô Tân Hạo, ánh mắt suy ngẫm, sau đón lại như hóa điên.
  • "Chết tiệt, Tô Tân Hạo muốn bỏ trốn!"
14
Chương 10: Làm sao để giữ em bên cạnh?